Vẫn là thơ tình của cha mình, mình lục tìm được trong di cảo của cha. Lúc sinh thời chưa lần nào mình nghe cha kể về "người xưa" này của cha nhưng đọc thơ thì có vẻ như đấy là mối tình đầu dang dở của "chàng".
MƠ GẶP NGƯỜI XƯA
Đêm qua tôi mộng thấy người
Người tôi lỗi hẹn với người, người ơi
Chốc đà sáu chục năm rồi
Trong mơ vẫn thấy dáng người như xưa
Có điều chẳng nói chẳng thưa
Hẳn còn hận với gió mưa trưa đò
Chẳng quên nghĩa cũ tình xưa
Núi sông cách trở vẫn về thăm tôi
Gặp nhau trong mộng đấy thôi
Chắc gì người ấy trên đời còn không
Chẳng nên duyên nợ đèo bồng
Núi mòn sông cạn mà lòng không quên
Ống vôi dẫn dắt nên quen (*)
Hóa ra bạc phận đương nhiên tại trời
Dù cho cách mặt khuất lời
Khôn thiêng luôn mộng thấy người người ơi.
(*) Một kỷ vật, ống bằng bạc đựng vôi ăn trầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét