Đinh Vũ Hoàng Nguyên là một họa sỹ, anh viết không nhiều nhưng văn anh rất có duyên, sâu sắc, hài, hóm hỉnh mà thấm đẫm một tinh thần nhân văn khi viết về các ngóc ngách, khía cạnh của đời sống. Trái lại với giọng văn hài hước nhiều khi thô nháp thậm chí hơi tục, thơ của anh lại rất nồng nàn, ấm áp, dịu dàng, man mác...Tôi thích đọc Đinh Vũ Hoàng Nguyên với những trang văn rất văn và thơ rất thơ. Xin giới thiệu với các bạn 2 bài thơ của anh, chàng hoạ sỹ, nghệ sỹ Hà thành hào hoa, đa tình...
CÓ MỘT NGƯỜI VỪA ĐI QUA PHỐ
Có bao người vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố
Có chút lòng khẽ chạm… làn rêu.
Phố, kẹo lạc kẹo vừng
Con dế thơ ngây gáy vào cơn ngủ
Nắng câu Kiều thơm gió những vòm đêm
Cánh cò lạc bờ đê cò dò trên ngói bỗng gặp cái cò trong tiếng à ơi…
Phố, làng lúa làng hoa
Người trong phố về quê trong phố
Ngã tư lòng vương ngát sen hương…
Phiên chợ đầu hôm
Sông Hồng cong mình trên bờ vai thành phố
Người quang gánh gánh hồn làng về phố
Mùa nước đỏ mắt người cũng đỏ
Mỗi mảnh trăng phôi trên mỗi mảnh đời…
Cửa ô Im lìm
Đoàn quân chuyển mình lên biên giới
Những giọt hai mươi hợp dòng xa phố
Ngọn đèn - Tim cháy thâu sương...
Có người cha tiễn con, mắng vợ mình mau nước mắt
Nhưng đêm ấy là đêm mờ mưa, sao tắt
Gò má người cha mọng thắp
Ánh sao…
Vỉa hè Lang thang
Đứa trẻ không nhà trèo sấu trèo me đi bán
Sau cơn mưa gẫy rắc cành me…
Người đàn ông nước mắt không rơi suốt thời chinh chiến
Bỗng mặn mòi se giọt… giữa vành môi!
Khúc ơ khúc ơ…
Đêm qua
Tiếng rao cũ lạc người trên gác cũ
Có cụ già cô đơn bỏ phố
Chị hàng rong đặt tấm bánh trên bàn thờ, hương đỏ
Những mảnh lòng chưa thành quen trong phố
Khóc ngậm ngùi tiễn tưởng một người thân.
CÓ MỘT NGƯỜI VỪA ĐI QUA PHỐ
Có bao người vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố
Có chút lòng khẽ chạm… làn rêu.
Phố, kẹo lạc kẹo vừng
Con dế thơ ngây gáy vào cơn ngủ
Nắng câu Kiều thơm gió những vòm đêm
Cánh cò lạc bờ đê cò dò trên ngói bỗng gặp cái cò trong tiếng à ơi…
Phố, làng lúa làng hoa
Người trong phố về quê trong phố
Ngã tư lòng vương ngát sen hương…
Phiên chợ đầu hôm
Sông Hồng cong mình trên bờ vai thành phố
Người quang gánh gánh hồn làng về phố
Mùa nước đỏ mắt người cũng đỏ
Mỗi mảnh trăng phôi trên mỗi mảnh đời…
Cửa ô Im lìm
Đoàn quân chuyển mình lên biên giới
Những giọt hai mươi hợp dòng xa phố
Ngọn đèn - Tim cháy thâu sương...
Có người cha tiễn con, mắng vợ mình mau nước mắt
Nhưng đêm ấy là đêm mờ mưa, sao tắt
Gò má người cha mọng thắp
Ánh sao…
Vỉa hè Lang thang
Đứa trẻ không nhà trèo sấu trèo me đi bán
Sau cơn mưa gẫy rắc cành me…
Người đàn ông nước mắt không rơi suốt thời chinh chiến
Bỗng mặn mòi se giọt… giữa vành môi!
Khúc ơ khúc ơ…
Đêm qua
Tiếng rao cũ lạc người trên gác cũ
Có cụ già cô đơn bỏ phố
Chị hàng rong đặt tấm bánh trên bàn thờ, hương đỏ
Những mảnh lòng chưa thành quen trong phố
Khóc ngậm ngùi tiễn tưởng một người thân.
Bình minh bay từ khung cửa sổ
Dòng sông trôi từ khung cửa sổ
Dòng sông trôi từ khung cửa sổ
Đa - Nuýp
xanh
sắc cốm Vòng
Những mảng trầm thiêm thiếp giấc đông
Bỗng mở mắt cái hoa lên tháng
Có người con gái
Dịu dàng nâng tháng qua môi
.Ta bên nhau trên phố của bao người
Bao ân tình vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố!
Có một người lắng phố, bên em.
Em hồn nhiên cho phố hồn nhiên
Tóc phả mái bên chiều
phai phai nắng ngói…
Thân thương quá!
lòng sao chợt hỏi
Phố của mình có nối,… phố trong em?!
xanh
sắc cốm Vòng
Những mảng trầm thiêm thiếp giấc đông
Bỗng mở mắt cái hoa lên tháng
Có người con gái
Dịu dàng nâng tháng qua môi
.Ta bên nhau trên phố của bao người
Bao ân tình vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố!
Có một người lắng phố, bên em.
Em hồn nhiên cho phố hồn nhiên
Tóc phả mái bên chiều
phai phai nắng ngói…
Thân thương quá!
lòng sao chợt hỏi
Phố của mình có nối,… phố trong em?!
CHÚT TỰ SỰ VÀ EM
Những cơn bão xiêu đêm. Những cơn bão dịu dàng.
Những ga lá nhắc nửa đời lỗi hẹn.
Gió hấp hổi suốt một thời của biển
Có bao giờ biết lặng trước mùa thu.
Em!
đang nghĩ gì khi anh ôm bàn tay?
Đôi mắt muộn, ngóng vì sao lẻ!
Em đừng bâng khuâng điều xa xôi quá
Một cơn mau cũng tạo nên mùa
Bởi ta đến bên nhau đâu phải từ sóng mắt
Mà bởi lòng lắng lại mới thành nhau.
Và điều không dễ mất trong nhau
Như cuối nắng còn trăng lưu bóng nắng
Ta thấm qua nhau những niềm chưa hết nỗi...
Đôi mắt muộn, ngôi sao bay chớp vội
Em ủ cánh buồm, câu ước, sao băng.
Khi anh lắng nghe tiếng trái tim em
Nghe khoảng lặng nửa đời anh, chợt đập
Nghe bao điều riêng đau, ta không kể
Bởi một điều trong nhịp nhịp đồng rung.
Là điều chẳng dễ gọi thành tên
Nước mắt vẫn không mầu,
khi lăn qua nỗi đau và hạnh phúc.
Đôi mắt muộn, một vì sao rụng
Giọt nước mắt này anh muốn gọi thành tên.
Trời rộng đất dài ta đến tìm nhau
Đất trời gọn trong làn hơi nhau thở.
Em nhận nhé nửa đời chưa hết gió
Để cánh buồm... câu ước, sao băng...
Đinh Vũ Hoàng Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét