Hồi trẻ tôi có đọc một bài thơ ca ngợi Chủ tịch Hồ Chí Minh (không nhớ tên tác giả), bài thơ cũng giản dị nhưng ghép các chữ đầu câu thành "Cụ Hồ muôn tuổi":
CỤ già thong thả buông cần trúc
HỒ nước mênh mông gợn ánh hồng
MUÔN vạn đài sen thơm bát ngát
TUỔI già vui thú với non sông.
Em bé Hmong ở Sapa khi nhìn thấy Korolbo |
HOÀNG HÔN
NHỮNG cánh chim chấp chới xa dần về nơi chân trời xanh rì còn le lói vài tia nắng dọi
NGÀY nhường cho đêm những phút hiếm hoi lộng gió trong lòng hay xót thương một niềm đau nhói
NÀY gió ơi mi biết đã mang theo gì buồn , vui, giận, hờn mà cứ một chiều man mác thổi?
TÔI xua đi khổ đau và mang nhớ thương tưới mát mọi tâm hồn.
THẤY bóng ai bên lùm cây mà như bỗng giật mình nghe tiếng gọi.
BUỒN mơn man khi chợt nhớ những chiều xưa nhịp bước chân dồn
VÔ nghĩa biết bao những âm thanh đang cồn lên dìm xuống của ta cả một trời chiều rất mực dịu dàng vẫn chẳng kém phần tươi rói
CÙNG với ta lúc này không biết có bao người đang thả hồn trôi dạt giữa hoàng hôn?
Kể chuyện đời kiều nữ
Trả lờiXóaOng bướm lả lơi tình
Rã rời sau một buổi
Offline với thư sinh
Lết bước chân nàng đến
Bệnh viện nhi một mình
Oan ức một sinh linh.
(Đùa!)
Bác KOROLBO có nhìn ra chữ gì được ghép từ các chữ cái đầu tiên hay không?
Có ngủ lâu mới biết
Trả lờiXóaAi lòng dạ nông nông
Về nằm yên đợi tuổi
Em anh đều nhông nhông
Nhìn mây bay đầu núi
Uống vài giọt không không
Im như là mông mông
(đùa)
Ngõ quê thoáng thấy bóng nàng
Thẫn thờ nhặt chút nắng vàng bỏ quên
(hân hạnh)