Ta bỗng thấy lòng bồi hồi day dứt, ở ngoài kia phượng chín đỏ sân rồi, kỷ niệm chợt ùa về như thác lũ, nhìn lên trời riu ríu lục bình trôi.
Cánh diều thơ chìm xuống nước còn bơi, tiếng sáo thổi vo ve đàn cá lượn, bờ đê thảm lớp rơm vàng sượm, con cào cào xé gió đạp tơi bời.
Chiều sông quê gió cứ thổi bời bời, chiếc đò nhỏ nép mình vào bên lở, quả tim nhỏ nép mình vào bỡ ngỡ, tóc đuôi gà vừa đấy đã xa xôi.
Sông khỏa thân cởi nước ra chơi, làn da đỏ rám phù sa mật ngọt, cơ thể oằn nhấp nhô con sóng cuộn, vì sao xanh nhắm mắt quặn câu cười.
Gió lạ mùa chao chát thổi chơi vơi, xòe bàn tay đếm chỉ tòan cát sỏi, ánh sáng điện xóc vào đầu đau nhói, vì sao xanh đã chín rụng lâu rồi.
Gió lạ mùa chao chát thổi chơi vơi..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét