Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

BÀ ĐÃ LÊN CHÙA RỒI ĐẤY

Cha mẹ ở Vũng tàu
Như mình đã kể ở bài trước, cha mình kể như cũng thuộc diện "vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa", tâm hồn thì lãng mạn, nghệ sỹ. Vậy mà chàng công chức con nhà giàu đã chọn mẹ, cũng con nhà giàu (ông ngoại là nhà buôn) nhưng là con bà cả không được sủng ái, thậm chí còn bị hắt hủi, ruồng rẫy. Nghe chị cả kể lại thì mẹ có lúc đã phải đi ở đợ (làm o sin như bây giờ). Xã hội trọng nam khinh nữ "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô" nên mẹ không được đi học. Cha lấy mẹ khi mẹ đang buôn bán cá ngoài chợ. Cha vẫn nói, người ta bảo "nằm đất với cô hàng hương còn hơn nằm giường với cô hàng cá", vậy mà cha vẫn chọn cô hàng cá, khen cho con mắt tinh đời "trai khôn tìm vợ chợ đông" (hi hi).
Mẹ không được đi học nhưng mẹ học được nhiều trong cuộc sống, học lỏm qua sách vở (mẹ kể hay hối lộ các cậu-con bà hai- tiền xu để các cậu đọc sách cho). Mẹ có trí nhớ siêu phàm, khi mình còn nhỏ và mẹ tầm U50, đêm đêm mẹ vẫn thường cho mình nằm gối đầu tay rồi  đọc cho mình nghe các truyện thơ như Truyện Kiều, Nhị độ mai,,Tống Trân Cúc Hoa, Phạm Tải Ngọc Hoa, Sơ kính tân trang.v.v. Cha được học trường Tây, lại đọc nhiều và bôn ba, từng trải nên cha cũng thường kể, phân tích, giảng giải cho mẹ rất nhiều chuyện trong đời sống, chính trị, xã hội. Mặc dù vậy, cha rất tôn trọng ý kiến của mẹ, hỏi ý kiến mẹ trong nhiều việc đối nhân xử thế. Mỗi khi có việc cần tính toán, cha lấy giấy bút ra còn đang cộng cộng trừ trừ thì mẹ đã tính nhẩm xong rồi, cha không tin vẫn làm tiếp và cuối cùng lại cười hiền khen mẹ tính đúng.

Mẹ thực sự là một người hiểu biết, thông minh nhưng cao hơn cả mẹ là mẫu mực của tấm lòng nhân hậu, thủy chung. Mấy chục năm làm dâu nhà chồng, mẹ được hết thảy gia đình họ mạc hàng xóm láng giếng kính nể. Ngày trước mẹ và bà ngoại (bà cả) xất bất xang bang vì sự xúc xiểm của bà hai, nhưng về già, chính bà hai lại quí mẹ hơn con đẻ, con dâu. Mình còn nhớ, mỗi lần bà hai xích mích với các mợ là lại đi bộ hàng chục km lên nhà mình để chia sẻ với con chồng. Chuyện về mẹ thì còn dài lắm, mình chỉ muốn lý  giải vì sao cha chung tình được với mẹ (các bác bên nội đều có hai bà , cha lại là người hào hoa, giao du nhiều) cũng như sao cha vẫn khóc khi nhắc tới mẹ suốt  9 năm sau  ngày mẹ mất (mẹ mất năm 1993, thọ 77 tuổi- mẹ kém cha 7 tuổi và mất trước cha 9 năm). Dưới đây là bài thơ cha viết vào tuần tứ cửu của mẹ.

BÀ ĐÃ LÊN CHÙA RỒI ĐẤY

Lúc sinh thời bà đà nguyện ước
Nếu mà tôi về trước cõi âm
Thì bà cũng sẽ quyết tâm
Người mười tôi phải được năm ba phần

Nhưng nếu bà nhanh chân về trước
Thì chắc tôi chẳng được việc gì
Nên bà vốn có chân qui
Đến tuần tứ cửu rước bà đi lên chùa

Nay bà đã lên chùa rồi đấy
Các cháu con hết thảy lo toan
Rước bà lên cõi niết bàn
Để bà hưởng phúc an nhàn muôn năm

Nay đã hết trầm luân khổ ải
Hết cái đời ngang trái rủi ro
Hết thời sớm nắng chiều mưa
Hết thời đi sớm về trưa cực lòng

Nay đã hết long đong vất vả
Suốt cuộc đời cho cả chồng con
Xác ve ngày tháng hao mòn
Hy sinh tất cả cho con cho chồng

Nay đã hết mùa đông giá lạnh
Nắng lên rồi mưa tạnh mây tan
Ngày nay đã hết cơ hàn
Bà sao vội lánh trần gian mà về

Bà ơi!
Nay bà đà được tới Tây phương
Nguyện vọng xưa nay nhắc nhở thường
Thế là thoát tục thôi trần thế
Để tôi vương vấn nhớ sầu thương

Nhớ thương bà ngẩn ngơ ngơ ngẩn
Thương nhớ bà thơ thẩn thẩn thơ
Tìm đâu cho thấy bây giờ
Làm sao lại gặp được bà, bà ơi.

Sao mà bà chả thương tôi
Thương con, cháu, chắt suốt đời nhớ thương
Thương bà nay nằm xương gối đất
Nhớ bà xưa rất mực đoan trang
Bạn bè nội ngoại xóm làng
Thương vì nghĩa cả tình càng thân thương

Nhớ dáng hình ngày thường thấp thoáng
Nhớ tiếng bà trưa sớm nhỏ to
Nhớ bà gọi chắt cho quà
Nhớ bà bảo chắt: "biếu quà cụ ông"

Nhớ bữa ăn so từng đôi đũa
cá gỡ xương bỏ bát cho tôi
Này rau, này cá, này canh
bảo cho từng món rành rành hẳn hoi

Nhớ những lúc đi chơi đây đó
Cứ chiều tà hướng ngõ ngóng trông
Nhờ các cháu đi đón ông
"Kẻo mắt người kém người không thấy đường"

Thấy chăn màn lâu lâu không giặt
Nước xà phòng mùng kết đun sôi
Ngâm cho tôi giặt bà phơi
Giờ đây mặc kệ tôi rồi bà ơi.

Nhọ cũng mặc mà hôi cũng mặc
Mặc kệ thây kệ xác tôi rồi
Chẳng còn chăm sóc cho tôi
Thế là vĩnh biệt muôn đời nhớ thương

Thấy khói hương lại thương lại nhớ
Thắp nén hương càng nhớ càng thương
Nhớ thương thương nhớ khôn lường
Bà ơi có thấu đoạn trường này không?

Bà đã trọn thủy chung son sắt
Dạ sắt son chung thủy thủy chung
Ơn bà chứa chất trong lòng
Ơn bà có núi có sông nào tày
Ơn bà như bát nước đấy
Ơn bà còn để dạ này khôn nguôi

Chín con, sáu mốt năm trời
Chia tay chẳng được nửa lời hàn huyên
Bà nay là Phật là Tiên
Chẳng cùng ma quỉ nợ duyên nữa rồi

Lời chẳng được nửa lời đã vậy
Phút chia tay chẳng được thấy nhau
Phũ phàng chi mấy trời cao
Số kiếp thế nào nghiệt ngã quá thôi

Nay bà là con trời con phật
Mong Phật con thể tất tình xưa
Diêm vương xét hỏi trước tòa
Cũng vì nghĩa cũ được bà chở che

Sống là gửi thác là về
Chúc bà nương bóng bồ đề thảnh thơi
Độ trì con cháu khắp nơi
Nhân khang , vật thịnh đẹp đời cháu con

Còn tôi đành phận héo hon
Còn ngày nào nữa vẫn còn nhớ thương
Nhớ từ tuổi trẻ ngoài Uông
Đến nay bao nỗi đoạn trường quên sao
Trùng phùng xin hẹn khi nào
Duyên Mận tình Đào ta lại có nhau

Thương bà lệ ứa đôi câu
Bà ơi có thấu nỗi đau tôi thương nhớ bà.
Bà ơi!


(bài này cha làm năm 84 tuổi, mình chép lại mùa Vu Lan 2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét