Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

CA VE NÓI VỀ HOÀNG HỮU PHƯỚC

Những ngày này trên nghị trường, công luận, ngôn luận đang có một cái tên rất "hot" ĐBQH Hoàng Hữu Phước. Mình đã chú ý tới bạn này từ hồi bạn ấy chưa là ĐBQH qua những bài viết bảo vệ sự nhân văn , khoa học, trong sáng và bách chiến bách thắng của chủ nghĩa Cộng sản  của một người ngoài Đảng (thế mới ấn tượng). Sau bài phát biểu của bạn ấy trên diễn đàn Quốc hội về việc đề nghị loại bỏ các dự luật về biểu tình và lập hội ra khỏi chương trình của Quốc hội  chờ đến khi dân trí cao hơn hoặc kinh tế phát triển hơn. Bạn này đã gây nên một cơn địa chấn trong dư luận, có rất nhiều bài phản bác từ nhiều góc độ. Mình copy về đây một trong những bài đó của một blogger có cái tên rất trìu tượng là CA VE NÚI (cô cave ở miền núi hay tiếng ca của con ve núi?). Mình từ lâu rất mến phục bạn này bởi các bài viết rất sắc sảo, trí tuệ, hài hước và làm chủ được tình cảm cá nhân.

Tình huống Hoàng Hữu Phước (1)

Posted by cavenui on Tháng Mười Một 20, 2011

Bài phát biểu của ông nghị Hoàng Hữu Phước phản đối việc đưa luật biểu tình vào danh sách dự án luật phải soạn thảo là 1 bài phát biểu lộn xộn.
Nói cho ngay, khi mổ băng bài phát biểu của nghị Phước, báo chí cũng có tờ mổ nhầm. Chẳng hạn như VietnamNet trong bài Tranh luận nảy lửa về luật biểu tình (http://www.vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/48799/tranh-luan-nay-lua-ve-luat-bieu-tinh.html) có đoạn viết:
Còn tập hợp đông người để bày tỏ sự ủng hộ nước mình hay ủng hộ một chủ trương của chính phủ nước mình, gián tiếp biểu thị sự không đồng tình đối với chính phủ nước khác thì đó là đức tin hoặc cuộc tuần hành biểu dương lực lượng.

Theo ông, điều mà nước ta đang cần có thể là những quy định về đức tin, về tuần hành đông người. “Nhưng liệu Quốc hội có nên dành ra 2 năm và bao nhiêu tiền của của nhân dân để soạn ra dự án Luật đức tin hay Luật tuần hành hay không?”, ông Phước lên tiếng.”
Cavenui không hiểu tại sao lại có từ “đức tin” ở đây, dò ra được nguyên văn bài phát biểu của ông Phước trong blog của chính ông (http://hhphuoc.blog.com/archives/52/ ) thì thấy phóng viên VietnamNet đã nghe lầm từ “mít-tinh” ra thành từ “đức tin”.
*
Bài phát biểu của ông Phước đại khái có mấy ý:
-Biểu tình, theo ông, là biểu tình chống chính phủ
-Biểu tình chống chính phủ, theo ông, là điều không nên làm, do đó quốc hội không nên bàn luật biểu tình.
-Cái nhiều người gọi là biểu tình, nhưng không chống chính phủ, theo ông, phải gọi là mít tinh.
-Về mít tinh, thì lúc này, nó chưa đáng để “dành ra 2 năm và nhiều tiền của”, soạn thảo luật về nó.
Đoạn này lập luận của ông khá rõ ràng (còn ta đồng tình với ông hay không lại là chuyện khác), nhưng đến khi ông bàn về những cuộc “biểu tình” (theo cách gọi của đa số chúng ta) chống Trung Quốc, ông lại tỏ ra lộn xộn.
Ông Phước viết:
Thực tế là gần đây khi đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người bày tỏ chính kiến về “Đường Lưỡi Bò” ở Thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã nghe những người bị kẹt xe thốt lên những lời nguyền rủa thóa mạ văng tục giận dữ đầy đe dọa dành cho những người đang tập hợp mà ta gọi sai là “biểu tình” ấy.
(link đã dẫn)
Ông không coi đó là biểu tình, vì người ta không chống chính phủ, nên ông mới viết: “những người đang tập hợp mà ta gọi sai là biểu tình ấy”. 1 người yêu chế độ như ông chắc không ghét bỏ những người không chống chính phủ ấy, và việc soạn thảo luật điều chỉnh việc tập hợp lực lượng không chống chính phủ (tức là không phải biểu tình, theo ông) sao cho những hoạt động này có quy củ, không cản trở các hoạt động khác (mà ông rất hùng hồn khi liệt kê từ người kẹt xe đến chiện cứu thương và đám cưới) là nên làm chứ sao phải tiếc “2 năm và nhiều tiền của”?
*
Chính vì sự trình bày lộn xộn này mà trên một số trang mạng, nhiều người chửi ông là theo Tàu, kể cũng oan uổng cho ông, chủ nhân của 1 blog mang tên antichina (http://antichina.blog.com/ ), không ít lần đụng độ Trung Quốc  ( http://www.emotino.com/bai-viet/18918/tro-bip-moi-cua-bon-tau ) và từng khinh miệt TQ khi viết những dòng “thơ” thế này:
          Nào có ra chi lũ Tàu cuồng
          Lưỡi bò lè liếm c… chim muông
          Võ công bá láp toàn pháo đại
          Hùng anh một đám đứng cởi truồng 
          Giẻ rách Thi Lang khoe cẩm tú
          Đắp che mình thú cột trong chuồng
          Hóa ra ai cũng nguồn sinh vật
          Việt: rồng;  còn Trung: kiếp thuồng luông  
(  http://antichina.blog.com/?p=29  )
*
Ô.Phước không thân Tàu, ông chỉ thân chế độ thôi. Nhưng ông yêu quý chế độ theo cách riêng của ông, không giống ai, cũng hơi kỳ kỳ.
Chẳng hạn trong bài chửi ông Cù Huy Hà Vũ, ông viết thế này:
Phải nói ngay là tôi không biết Cu Huy Ha Vu là ai, chưa từng gặp y, và y chưa từng gặp tôi. Nếu như những gì tôi tìm hiểu là chính xác, thì có lẽ tôi biết tên tiếng Việt có bỏ dấu của y cũng như dây mơ rễ má của y với mấy nhà thơ tên Huy Cận và Xuân Diệu, những người mà năm học lớp 11 ở Sài Gòn (1973) tôi đã xếp thơ ca của họ vào danh sách những tác phẩm vô vị, nhạt nhẽo, quê mùa, mà tôi nói với tất cả công tâm một người yêu thơ ca – vì thậm chí tôi cho rằng vài bài thơ của chiến sĩ liệt sĩ Việt Cộng Trần Quang Long, người đã gục ngã “bên hố bom ngập nước, vồng khoai lang hiền lành, vừa nở hoa tím nhạt, vươn lên nền trời xanh”,  còn “thơ” hơn toàn bộ các tác phẩm của Tố Hữu mà tôi chẳng thú vị gì khi đọc.
http://www.emotino.com/bai-viet/18920/toi-va-cu-huy-ha-vu
Đại khái: yêu chế độ kiểu ông Phước khác với cách yêu chế độ của đa số “những người ta đã biết” thường ca ngợi các văn sĩ tụng ca chế độ kiểu ông Xuân Diệu, Huy Cận và nhất là ông Tố Hữu.
*
Tóm lại những người cộng sản trung thành với tín điều Cavenui biết rồi, những người phản biện kiểu lề trái Cavenui cũng biết rồi, riêng cái case của ông Phước hơi là lạ.
Cavenui đang xới tung các bài viết cũ của ông Phước và thấy đây là 1 trường hợp khá thú vị cần tìm hiểu thêm.

Tình huống Hoàng Hữu Phước (2)

Posted by cavenui on Tháng Mười Một 20, 2011

Trong quá trình đọc các trước tác trước đây của ông nghị Phước, đập vào mắt Cavenui trước tiên là 1 bài viết ông ca ngợi chủ tịch nước Trương Tấn Sang, người được ông gọi là vị “tổng thống thứ 8 của nước Việt Nam thống nhất”
http://hhphuoc.blog.com/archives/45/

Ông Phước khen ông Sang, đồng thời chê 7 vị “tổng thống” tiền nhiệm của ông Sang không có năng lực hùng biện: “tất cả các vị đều có cách nói chuyện chậm rải, đều đều, không khuyến khích được sự tập trung tỉnh táo của người nghe, nội dung vô thưởng vô phạt, cách lý giải na ná giống nhau, né tránh gai góc, kiêng kỵ dùng ngôn ngữ cử chỉ, hoàn toàn không giống bất kỳ vị tổng thống hay thủ tướng hay bộ trưởng nào tại bất kỳ quốc gia nào trên thế giới”. Cách khen này không được chính đạo lề phải cho lắm, nhưng thôi ta bỏ qua.
Điều gì nổi bật ở chủ tịch nước Trương Tấn Sang mà ông Phước tâm đắc? Đó là “Ông Trương Tấn Sang đã khẩu ngữ đầy khẩu khí.” Nhân thể trong bài ông Phước khen luôn ông bộ trưởng tài chính Vương Đình Huệ, cũng vì lý do tương tự: “Ông Vương Đình Huệ đã có khẩu ngữ đầy khẩu khí.”
Tóm lại, đối với ông nghị Phước, “khẩu khí” thật là quan trọng.
*
“Khấu khí” tất nhiên không phải là xấu, nhưng nếu mải chạy theo cách lập ngôn gây ấn tượng mà không cân nhắc đến sự đúng mực của từ ngữ, rất dễ gây vạ miệng.
“Khấu khí” tất nhiên không phải là xấu, nhưng nếu không có việc làm đáng khen cụ thể đi kèm, rất dễ bị coi là chém gió.
Và ông nghị Phước, người quá quan tâm đến khẩu khí, nhiều lúc đã quá đà thành chém gió.
*
Đọc những gì ông tự khen ông, ta không khỏi tủm tỉm cười.

Trong bài chửi ông Lê Công Định, ông tự khen trình độ Anh ngữ của mình như sau:
“Vào năm 2005, biết khả năng của tôi trong soạn thảo bằng Tiếng Anh tất cả các hoạch định chính sách, văn bản, nội quy công ty, quy định quy chế công ty, mà cách hành văn khiến ngay cả Tổng Giám Đốc người Anh của Manulife là David Matthews phải nói là ắt kiếp trước tôi hành nghề luật sư ở Luân Đôn…”
http://www.emotino.com/bai-viet/18839/toi-va-le-cong-dinh

Trong bài khoe mình từng kiện hãng thông tấn Liên Xô Novosti vì tội không gửi giải thưởng cho ông, được tay trưởng đại diện đền cho 1 cuốn sách mỹ thuật, ông khoe mình có nhiều sách:
“Riêng tên của anh, tôi cũng không thể viết ra, không vì đó là bí mật an ninh, mà vì tôi chưa thể tìm ra quyển sách anh tặng đang nằm đâu đó trong hàng chục ngàn quyển sách bám đầy bụi trên tủ sách, dưới gầm cầu thang, chất đống trên lầu kho, nhét chật mọi ngóc ngách ở nhà tôi – đủ bít để không một ông T‎ý nào có thể trú ngụ được”.
http://www.emotino.com/bai-viet/18825/toi-da-kien-van-phong-thong-tan-xa-novosti-viet-nam

Và sự chém gió đã lên mức thượng thừa trong bài viết “Tôi và Tổng thống Saddam Hussein”.
Ông Phước kể rằng ông đã hiến kế “liên hoành” cho nhà độc tài Iraq, rằng Iraq nên liên minh với cựu thù Iran và với Bắc Hàn lập thành khối Neo-Axis, Mỹ sẽ không dám gây sự. Và điều này sẽ là tốt cho cả Mỹ, Việt Nam và thế giới:
“Phúc phận của thế giới và của Mỹ lẽ ra đã có thể khác đi nếu Saddam Hussein chịu để Lăng Tần của Việt Nam (Lăng Tần là tên hiệu của ông Phước-Cavenui chú thích) làm đặc sứ đi du thuyết thực hiện kế sách Liên Hoành Iran-Iraq-Triều Tiên thì Ông lẽ ra nay vẫn còn là Tổng Thống Iraq (đã không phải lên giảo đài ngày 30/12/2006), Mỹ lẽ ra nay vẫn còn là siêu cường quân sự (sự kiện 11/9/2001 đã không thể xảy ra) và siêu cường kinh tế (Mỹ đã không thể suy sụp dẫn đến đại suy thoái toàn cầu), và Trung Quốc lẽ ra vẫn còn là cường quốc trung bình (đã không thể trở thành đại siêu cường kinh tế soán ngôi Nhật Bản 2010) và vẫn còn là thực thể một con rồng linh vật (đã không thể trở thành con bò điên dại thè lưỡi dài liếm tận Biển Đông lãnh hải của Việt Nam, đe dọa không những toàn vùng Đông Nam Á mà còn tiềm tàng nguy cơ lấn chiếm Châu Đại Dương và thách thức sức mạnh quân sự Hoa Kỳ 2010)”.
http://www.emotino.com/bai-viet/18823/toi-va-tong-thong-saddam-hussein

Ông tiếc rẻ vì giải pháp của ông có thể thay đổi căn bản bàn cờ chính trị thế giới, giá mà:
“Để thực hiện kế Liên Hoành, việc đầu tiên phải làm – nhưng khó trở thành hiện thưc – là Saddam Hussein phải cử tôi làm Đặc Sứ Toàn Quyền Extraordinary and Plenipotentiary của Iraq để tôi có uy thế gặp Tổng Thống Mohammad Khatami và Chủ Tịch Kim Jong Il, dùng khả năng hùng biện để bảo đảm đạt được sự đồng thuận của các vị này”.
Tội nghiệp cho ông Saddam kiêu ngạo (ảnh), có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không biết dùng mưu lược của Hoàng Hữu Phước nên kết cục thế giới mới ra nông nỗi này.
Tuy nhiên trẻ con có thể hỏi ông Phước, ông bỏ ra nhiều chỉ vàng (vài chỉ cho mỗi bức điện tín gửi Saddam) mà chưa thuyết phục được Saddam, liệu có gì đảm bảo rằng nếu được Saddam dùng ông sẽ thuyết phục được Khatami với cả họ Kim, cũng kiêu hãnh không hề kém!
*
Vì quá quan tâm đến khẩu khí, nên kế sách chống Tàu ông bày ra rốt cục chỉ là:
Thay hết những chữ “long” dùng gọi vua Tàu bằng chữ “ngưu” nghĩa là trâu/bò (nhân vụ đường lưỡi bò), kiểu mặt vua Tàu giờ gọi là “ngưu nhan”, để 1 tì nữ khi được vua Tàu hôn hít sẽ nói: “Kính tạ Ngưu Ân đã cho tiện nữ nhìn thấy Ngưu Nhan, được nằm kề Ngưu Thể, trên Ngưu Sàng đầy nhóc Ngưu Bào, và được biết vị mùi Ngưu…Lưỡi.”
http://antichina.blog.com/?p=26

Bài này đọc rất là vui, rất có “khẩu khí”, nhưng đó là khẩu khí kiểu chém gió của các thành viên 1 diễn đàn 9x nào đó trên mạng chứ không phải là khẩu khí của 1 đại biểu quốc hội, người phải suy nghĩ nghiêm túc để bàn bạc nghiêm túc những vấn đề nghiêm túc quốc kế dân sinh.
*
Càng đọc ông Phước, Cavenui càng buồn cười và càng thương hại cho ông đã bộc lộ mình quá thật, bộc lộ khả năng chém gió vô đối rất không phù hợp với 1 môi trường lẽ ra cần nghiêm túc là nghị trường.
Cho đến cách đây 15 phút, Cavenui cho rằng ông Phước kiến thức lỗ mỗ, quan điểm sai lầm nhưng ít ra cũng thành thực với lòng mình.
Nhưng bài gần nhất của ông Cavenui vừa đọc lại cho thấy ông cũng biết ăn gian nữa.
 (nguồn: Cavenui blog-http://cavenui.wordpress.com)

1 nhận xét:

  1. nghiên cứu của anh rất hay, em thấy sâu sắc lắm.. Hòa Thân cũng có cái lý của Hòa Thân . Nói ra mới nghe phải có lý vì không thì làm sao có Hòa Thân, nhưng cái lý của ông ấy không thể là một đại biểu của nhân dân được, ông ấy chỉ là một người đàn ông tốt đang chăm lo điên cuồng cho quyền lợi bản thân mình, những bài viết của ông ấy đến người mà ông ấy đang nịnh bợ đọc còn phát sượng, mong anh tiếp tục có những bài hay nhiều nhiều như thế này

    Trả lờiXóa