Cây luôn trút lá
qui luật muôn đời
qua vừa vàng úa
nay đã xanh ngời
Ta không nỡ trút
thương thân loã lồ
mãi ôm tình úa
mau thành xương khô
Ta không trút lá
ngắm người bình minh
ta hoàng hôn tuổi
lãng du một mình
Người ơi lá trút
đông qua xuân về
chồi non chúm chím
nhựa trắng dầm dề